Tiết học đầu tiên của chúng tôi là tiết Toán. Ngoài những kiến thức khó nhằn ra thì bộ môn này còn mang đến cho chúng một cơn đau tim kéo dài từ đầu đến cuối giờ học. Giờ học lên đến cao trào khi thầy Tiến mở quyển sổ ghi điểm – sổ báo tử trá hình – ra rồi thong thả nói:
- Một em lên làm cho thầy bài tập 5. Xem nào, không ai xung phong hả? Thầy gọi sổ nhé… Linh lên bảng.
Linh bước lên bục giảng, khuôn mặt tái dần đi theo từng cú nhích của chiếc kim đồng hồ treo tường. 3 phút đã trôi qua mà viên phấn trên tay bạn ấy vẫn chưa bị mài mòn đi chút nào.
Tôi đang chăm chú nhìn lên bảng thì nhận được từ My một bức thư tay có nội dung không thèm che đậy kèm theo lời nhắn “Đưa cho Kiên”.
Tôi thầm tính toán trong đầu. Bất kể mục đích của My là gì thì nếu thành công, kết quả của hành động này chỉ có một, và đó cũng là điều mà Kiên rất mong muốn. Với tiền đề đó, tôi đã rất lấy làm hân hạnh về sứ mệnh được giao:
- Kiên ơi, My đưa bạn cái này.
Kim giây đồng hồ phải quay thêm hai vòng nữa mới đủ để cho Kiên biết là mình đang cầm trên tay một chiếc phao cứu sinh. Bạn ấy lập tức hành động với một vẻ mặt vô tội, mắt nhìn thẳng, miệng hồn nhiên mở ra đóng vào như đang nói vu vơ:
- 4cosx mũ ba trừ 3cosx, đóng mở ngoặc, nhân với cos2x,…
Linh gật đầu rồi nhanh tay viết theo chỉ dẫn của Kiên, mỗi cái gật đầu là bài làm lại được hoàn thành thêm một bước.
Với lực học của Linh thì chỉ cần gật đầu hai cái là bạn ấy đã có thể nhìn ra hướng giải của bài toán này. Đáng tiếc đó lại không phải là lý do để bạn ấy đừng gật đầu thêm cái thứ ba.
- Anh Kiên thích đứng hơn thích ngồi ghế à? Vậy cũng dễ thôi. – Thầy Tiến êm ái đặt vấn đề – Mời anh lên làm nốt bài của Linh. Làm không được thì mời cả hai anh chị ra góc lớp đứng.
- Nếu em làm được thì cả em và Linh đều được về chỗ hở thầy? – Kiên mạnh dạn mặc cả.
- Tất nhiên. – Thầy Tiến xem ra cũng rất tâm lý.
Không để chúng tôi phải chờ lâu, Kiên dùng chiến thuật chớp nhoáng, đánh nhanh thắng nhanh phủ kín nửa tấm bảng bằng nét chữ của mình. Khi Kiên buông viên phấn xuống và hồi hộp nhìn chúng tôi thì chúng tôi cũng hồi hộp nhìn lên bàn giáo viên. Thầy Tiến quay sang nhìn Kiên, khép lại một chuỗi phản ứng dây chuyền:
- Xong rồi à? Mời một em nhận xét bài làm của… hai bạn. Huy nhận xét cho thầy.
Huy không dám chậm trễ đứng lên:
- Thưa thầy, hai bạn làm đúng rồi ạ.
Nội dung của lời nhận xét chỉ có một nhưng phản ứng của người nghe thì không dừng lại ở con số đó.
- Tốt lắm! Huy ngồi xuống đi. Mời anh Kiên và chị Linh về chỗ.
Một lời khen lấp lửng của thầy Tiến làm ba người Huy, Linh, Kiên cùng không biết phải đón nhận như thế nào.
Một tràng pháo tay mà người khởi xướng là Hải Anh vang lên như muốn làm nổ tung lớp học, báo hại thầy Tiến phải “e hèm” đến rát cả cổ họng mới dập tắt được.
Một cái lắc đầu của tôi làm Tùng bất đắc phải thả lỏng tinh thần đi đôi chút.
Sau tiết Toán là tiết Thể dục. Như thường lệ, chúng tôi chỉ mất vài phút đầu để khởi động, thời gian còn lại đều là tự luyện tập cả.
Tôi và My đang ngồi nghỉ ngơi thì thấy Kiên lò dò đi đến. Tôi thức thời đứng dậy chạy tới chỗ Hải Anh và Tùng, để mặc cho My đón tiếp Kiên. Chẳng biết Kiên đã nói gì với My, chỉ thấy My cười phá lên. Mặt Kiên bỗng đỏ bừng, miệng lẩm bẩm:
- Mình thấy… cái trò đó trẻ con lắm.
My cười cười, gõ đầu Kiên một cái:
- Bạn mới 17 tuổi thôi, không phải 71 tuổi đâu, hớ hớ hớ hớ hớ!
Ở bên này, Tùng lo lắng nói:
- Hình như… My có gì đó không được ổn cho lắm.
Hải Anh chậc lưỡi:
- My lúc nào chả không bình thường.
Tôi từ tốn nói:
- Chính xác là từ lúc Huy chuyển vào lớp mình.
Hải Anh búng tay đánh “toách” một tiếng, reo lên như thể vừa chiến thắng trong trò chơi Bingo:
- Biết mà! Mình cũng đoán là Dương sẽ nói vậy.
Từ sau vụ cửa kính, tôi và Huy đã có thể công khai với cả lớp về vẻ mặt “không đội trời chung” của hai đứa. Trước mặt nhau đã vậy thì chẳng việc gì hai chúng tôi phải giữ thể diện cho nhau trước mặt người khác cả.
Tôi lấy hơi nói liền một mạch:
- Các bạn có đồng ý rằng dạo gần đây My đột nhiên tỏ ra rất quan tâm tới chuyện học hành của Kiên không? Không nâng mình lên được liền hạ thấp người khác, đó chỉ là việc làm lãng phí thời gian. My của chúng ta thông minh hơn nhiều. My luôn tỏ ra khó chịu với Linh nhưng chưa bao giờ trực tiếp hạ thấp bạn ấy mà tìm mọi cách nâng Kiên lên. Nếu My giúp Kiên được ở lại lớp thì Kiên cũng sẽ giúp bạn ấy loại bỏ được Linh. Không có Linh, vật cản giữa My và Huy sẽ không còn nữa. Như vậy, tất cả chẳng phải đều từ Huy mà ra sao? Trong khi Huy thực sự không xứng chút nào.
Hải Anh trầm giọng nói:
- Chúng ta còn biết thêm rằng Kiên quyết định bỏ cuộc giữa chừng chỉ là để Linh được đi tiếp.
Tôi thở dài tiếp lời Hải Anh:
- Và My càng lôi kéo Kiên thì càng làm Kiên muốn tránh xa bạn ấy thôi.
Sự quan tâm Kiên dành cho Linh cũng vậy, sự quan tâm My dành cho Kiên cũng vậy, đều không phải vì chính bản thân Kiên. Cho nên, Kiên hoàn toàn không cần phải tỏ ra áy náy với My.
Hết giờ Thể dục, thấy My không lên lớp ngay mà rẽ vào lối đi dẫn tới Phòng thí nghiệm, tôi, Tùng và Hải Anh không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Tiết tiếp theo của chúng tôi là tiết Hóa, và đúng là chúng tôi đã học đến bài thực hành, nhưng người cần phải tới phòng thí nghiệm vào giờ này chỉ là hai bạn trực nhật ngày hôm nay. Mà nhắc mới nhớ, hôm nay đến lượt bàn Linh và Huy trực nhật thì phải.
Tôi bước tới hỏi My:
- My, bạn định tới Phòng thí nghiệm à?
My cười rạng rỡ:
- Ừ! Không thể bỏ lỡ cơ hội này được! Huy đang ở đó một mình!
Tôi bất giác cau mày lại theo thói quen, nhưng cũng không muốn để My phải bận tâm nên chỉ mỉm cười nói:
- Mình đi với bạn nhé!
- Ừ, đi thôi. – My tươi cười quàng tay lên vai tôi.
Tôi quay lại ra ám hiệu “Không có gì”, để Hải Anh và Tùng yên tâm hơn, ai ngờ hai bạn ấy đã yên tâm đánh bài “chuồn” từ bao giờ rồi. Thành ra, tôi và My lại trở thành hai trong ba người có mặt ở trong phòng thí nghiệm sớm nhất.
Ngoài thầy Đoàn, trong phòng thí nghiệm lúc này chỉ có tôi và My. Huy đã cho hai chúng tôi leo cây bằng việc gần đến giờ vào lớp mới cùng Linh xuất hiện.
Tôi biết là My nhất định sẽ rất sốc, nhưng không ngờ điều khiến bạn ấy phải sốc lại là…
- Linh… sao bạn lại đi với Huy? Kiên đâu? – My trợn mắt hỏi.
Ánh nhìn của Linh thoáng trở nên vô định trước khi đặt vào đôi mắt đang mở to của My:
- Kiên? Mình không biết. My bảo mình tìm Huy mà!?
- Mình bảo bạn đi tìm Kiên! – My trợn mắt lườm Linh, khóe miệng giật giật mãi mới nói nổi thành lời – Bạn có biết là Kiên đợi bạn nãy giờ không hả?
Sống lưng tôi bỗng nhiên lạnh toát. Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi vẫn không có đủ can đảm để làm một người đứng ngoài cuộc. Tôi cố lấy lại tinh thần, để sự run rẩy dưới lồng ngực không làm ảnh hưởng tới giọng nói của mình:
- Bây giờ Kiên đang ở đâu?
- Hỏi Linh ấy. – My cau có nói – Chỉ Linh mới biết thôi.
Áp lực chồng chất làm Linh khổ sở lên tiếng:
- Mình... Mình nghĩ là mình có thể… Để mình đi tìm Kiên.
- Không cần. – Tôi mạnh mẽ cắt ngang lời Linh – Bạn chỉ cần nhớ lại xem nơi đó là nơi nào thôi, những chuyện còn lại cứ để đó cho mình.
My cất lời một cách khó khăn:
- Tìm được Kiên rồi thì hãy nói với Kiên rằng đó là do lỗi của mình.
- Mình biết rồi. – Tôi mỉm cười trấn an My.
Lời chỉ dẫn của Linh đưa tôi đến phòng Truyền thống của trường. Mà đúng hơn phải là, Kiên đã đưa tôi tới đó, dù chính bạn ấy còn đang ôm lấy mặt bàn mà ngủ.
Tựa vào lưng Kiên mà ngồi xuống, tôi khẽ nhắm mắt lại. Căn phòng này rất ít khi có người ghé thăm, và nếu may mắn thì giấc ngủ của Kiên cùng với khoảng lặng bình yên trong tôi có thể kéo dài thêm vài phút nữa.
Một cái bóng thấp thoáng sau những gốc cây bằng lăng dần chiếm trọn tầm nhìn của tôi. Tim không dám đập mạnh, tôi vội vàng lay Kiên:
- Kiên ơi, thầy giám thị... Dậy đi!
Kiên lờ đờ mở mắt ra nhìn quanh rồi hỏi bằng giọng ngái ngủ:
- Ra chơi rồi à? Tiết sau là tiết gì nhỉ?
- Thầy giám thị kìa. – Tôi sợ sệt thì thầm – Hai đứa mình không xong với thầy rồi.
Kiên dụi mắt nhìn theo hướng tôi chỉ:
Tôi hơi cáu, định véo vào tay Kiên vài cái cho Kiên tỉnh ngủ. Không ngờ là Kiên còn tỉnh táo hơn cả tôi, bằng chứng là dù tôi có nhanh tay đến mấy cũng vẫn chụp hụt tay Kiên.
- Em chào thầy. – Kiên đưa tay lên ngang trán chào theo kiểu quân đội – Thầy đi đâu đấy ạ?
Thầy giám thị nhìn hai chúng tôi như nhìn hai vật trang trí trong căn phòng này rồi cười nhạt:
- Lại tội gì nữa đây?
- Tội không học bài cũ, thầy ạ! – Kiên đối đáp rất trôi chảy – Cô Thanh còn phạt chúng em quét lớp một tuần nữa cơ.
- Một tuần đã thấm vào đâu. – Thầy giám thị khinh khỉnh nói – Phải tôi, tôi còn cho các anh các chị quét một tháng ấy chứ. Làm nhanh tay lên.
Thấy tôi đứng im không nhúc nhích như đã mọc rễ dưới chân không bằng, Kiên dang tay gõ lên đầu tôi một cái đau điếng:
- Còn đứng đấy à, có hai cái chổi ở chân cầu thang đấy, bạn mau ra lấy một cái rồi đi quét hết cái hành lang này cho mình.
Tôi xoa xoa đầu, miệng lẩm bẩm:
- Có gì nhầm lẫn không nhỉ? Mình nghe nói thầy ghê gớm lắm mà, sao thầy lại chưa hỏi han gì tội đột nhập Phòng Truyền thống của hai đứa mình đã bỏ đi vậy?
Kiên lê đễnh vuốt lại mấy nếp nhăn trên tay áo, miệng thủ thỉ:
- Lão Tào mà không ghê gớm thì đã chẳng phải là giám thị. Nhưng lão mà ghê gớm thật thì đã không bị mình lừa ngon lành đến thế. Lão bắt gặp cảnh cô Thanh áp giải mình xuống đây lau dọn Phòng Truyền thống với quét hành lang nhiều lần đến nỗi hễ thấy mình là lão lại hỏi “Chổi đâu?”. Chỉ có thể trách não quá lười đổi mới tư duy thôi.
Đến nước này, tôi chỉ còn biết há hốc miệng mà gật gù:
- Thì ra là thầy chỉ nghĩ bọn mình đang bị phạt. Mà sao Kiên lại gọi thầy là thầy Tào?
Kiên khoái chí giảng giải:
- Thầy Tào, gọi tắt của Tào Tháo. Nghe đến tên này mà Dương không liên tưởng đến cái gì đặc biệt à?
- Tào Tháo là một nhân vật trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của tác giả La Quán Trung, một trong bốn...
- Biết rồi biết rồi, đó là Tào Tháo ở bên Tàu. – Kiên đau khổ vỗ trán – Còn Tào Tháo chúng ta vừa mới gặp chỉ liên quan đến nhà vệ sinh thôi.
Tôi không phản đối gì về việc Kiên chọn đề tài này để đùa, chỉ là tôi không cười nổi thôi.
- Sao bạn lại biết được chuyện giữa thầy giám thị và nhà vệ sinh?
- Nói ra thì cũng dài dòng lắm.
Tôi lặng thinh. Chừng nào Kiên còn úp úp mở mở thì chừng đó tôi còn “đội mũ phớt”, cho bạn ấy biết thế nào là “gậy ông đập lưng ông”.
- Chuyện là thế này. – Kiên cụt hứng nói – Hồi đầu năm lớp 10, có một hôm mình không mặc áo khoác đồng phục, phải chạy xuống nhà vệ sinh để trốn Cờ đỏ. May mà mình xuống đó là để nấp, chứ không thì đời mình cũng tàn rồi. Nghe sau lưng có chạy lẫn cả tiếng thở hồng hộc, mình chẳng quay lại làm gì, chỉ hỏi “Bị Tào Tháo đuổi hả người anh em”. Ai ngờ người đó rít lên, giọng đã chua lại còn chói tai “Tào Tháo cái đầu ông ý. Không được quay lại.”. “Ô kìa”, mình bực mình quay phắt lại. Không biết ở cái xứ sở nào lại sản xuất ra cái loại con gái đã mặt dày mò vào nhà vệ sinh nam rồi lại còn lớn tiếng hò hét.
- Con gái? – Tôi bắt đầu muốn cười – Hay là Kiên nhìn nhầm chữ “Nữ” thành chữ “Nam” nên ghé nhầm chỗ?
- Lúc đầu mình cũng nghĩ cô nàng này bị cận, liền quay lại tính chỉ đường cho nàng. Nào ngờ... – Kiên nuốt nước bọt “ực” một cái mới nói tiếp – Nàng chẳng bị cận đâu. Đi học muộn, trèo tường lẩn vào sân sau, bị lão Tào đuổi nên mới lao thẳng vào nhà vệ sinh cố thủ. Nói thì hơi ngoa nhưng Tắc – răng cũng phải vái cô nàng này làm bà nội.
Tôi nghi ngờ hỏi:
- Trốn thầy giám thị thì bạn nữ kia phải chạy vào buồng nữ mới đúng chứ?
- Đấy là suy nghĩ của người bình thường. Nhưng cô nàng này lại không phải người bình thường. Cô nàng quyết chơi khăm lão Tào một phen. Bạn cũng tưởng tượng được là lão bị chơi khăm thế nào rồi chứ? Lão cứ lượn lờ trước buồng vệ sinh nữ làm trò cười cho thiên hạ xem, còn nàng ta cứ ở trong này mà cười ha hả cho mình nghe.
- Sau đó thế nào? – Tôi thật sự rất tò mò.
- Sau đó, mỹ nhân này hổ báo quá khiến anh hùng phải xách dép chạy.
- Thầy giám thị bỏ đi à?
Kiên “xì” một cái:
- Thầy giám thị mà cũng có tướng làm anh hùng?!
- Anh hùng là... Kiên?
- Tất nhiên. – Kiên ưỡn ngực ra – Mình không biết phải chịu đựng cái bà thím dở hơi này đến bao giờ nữa nên đành dứt khoát đẩy cửa ra rồi phi thẳng đến trước mặt Tào Tháo. Lão Tào lúc đó còn đang buồn rầu vì không giải quyết được vụ nhà vệ sinh nữ, thấy mình, nỗi buồn của lão được giải tỏa ngay lập tức. Lão dẫn mình đến Văn phòng Đoàn, bảo mình đợi một lúc để lão đi pha trà. Chao ôi! Đó là chén trà đầu tiên mình uống ở trường này, nhớ lại mà vẫn thấy đắng.
Không phải tôi có ý kỳ thị gì nhưng với những lời Kiên nói, tôi thấy mình chỉ nên tin một nửa, nửa còn lại chỉ nên nghe để giải trí.
Kiên liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay của mình, hai mắt vừa mới dụi đến híp lại chợt mở lớn:
- Cái gì cơ!? Đã vào lớp được 5 phút rồi sao?
- Ừ.
- Có trống từ bao giờ? – Kiên cuống cuồng hỏi – Sao bạn không nhắc mình?
- Có trống từ lúc bạn đang bêu giếu bạn nữ kia. Mình không nhắc bạn là vì mình còn đang phải nghe bạn nói.
Kiên lại dụi mắt:
- Tiết này là tiết gì nhỉ? Mà sao Dương lại ở đây?
- Tiết này là tiết Hóa. – Tôi nói thật chậm – Và mình ở đây vì Kiên cũng đang ở đây. Sao hả, bạn không hoan nghênh mình đúng không?
- Chẳng là, Dương đột nhiên tốt với mình như vậy… làm mình băn khoăn tự hỏi... – Kiên vò đầu bứt tai – Trông mình đẹp trai lắm à?
Tay tôi phải chống vào sườn mới giữ cho cơ thể mình không bị gập đôi lại trước thắc mắc đầy tâm trạng này của Kiên:
- Ừ, trông bạn rất đẹp trai, được chưa?
- Thật chứ? – Kiên háo hức hỏi lại.
- Thật 100%.
- Thế hóa ra ngày trước trông mình xấu lắm à? – Mặt Kiên bỗng ỉu xìu như quả bóng bị châm kim – Nếu không thì Dương đã chẳng đợi đến hôm nay mới đối xử tốt với mình.
Tôi cố nhịn cười để đàm đạo với Kiên:
- Nhưng sao Kiên lại nghĩ rằng mình đối tốt với Kiên là vì vẻ bề ngoài?
- Ngoài cái bản mặt này ra thì mình đâu còn vốn liếng gì nữa. – Kiên vẫn tra tấn thị giác tôi bằng đôi mắt “biết nói” của bạn ấy – Trai nhà nghèo, học dốt, kém duyên…
Sức chịu đựng của tôi đã bắt đầu ra tín hiệu cảnh báo:
- My sẽ rất sẵn lòng trả lời câu hỏi này của bạn, lát nữa bạn cứ việc hỏi My. Tha cho mình đi. Bây giờ chúng ta cùng tới phòng thí nghiệm nhé?!
Trong một khắc sau đó, cả hai cùng im lặng, cho đến khi Kiên đứng dựa hẳn vào tường, hai tay đan vào nhau rồi vòng ra sau gáy đỡ lấy đầu, chật vật lên tiếng:
- Muộn rồi.
- Chúng ta mới muộn có 5 phút thôi.
- Quá muộn để mình bắt đầu lại từ đầu rồi.
Tôi không nhìn Kiên, chỉ nhẹ giọng hỏi:
- Là quá muộn để bắt đầu hay quá sớm để kết thúc cho tất cả?
Kiên thư thái nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Ngay từ đầu, kết quả chẳng phải đã rất rõ ràng hay sao? Linh hoàn toàn xứng đáng để được ở lại lớp. Linh chăm học hơn mình, có tố chất hơn mình, chỉ là bạn ấy dành nhiều thời gian cho việc làm thêm hơn là việc học nên có chút sao nhãng.
- Nếu đã biết ngay từ đầu… – Tôi cũng biết là đã quá muộn để nói những lời này – … thì việc mà bạn phải làm cố gắng hết sức để được cùng ở lại lớp với Linh chứ! Bạn hoàn toàn có thể làm được mà!
- Không phải không thể, mà là mình không muốn. – Kiên ôm đầu nói, giọng nghèn nghẹn – Đây chỉ là con đường bố mẹ mình muốn mình đi, là con đường anh mình từng đi. Hồi lớp 9, mình chỉ được giải khuyến khích cuộc thi Học sinh giỏi cấp tỉnh môn Lý, mẹ mình lắc đầu nói: “Thế thì chưa bằng anh con rồi, ngày trước anh con được giải nhì cơ.” Hồi đầu năm lớp 10, thầy Bằng biết mình là em trai học trò cưng của thầy thì tỏ ra rất kỳ vọng, rồi sau đó thầy nói với bố mình: “Duy được mười thì Kiên chưa được một phần”. Nếu cứ tiếp tục đi trên con đường này, mình chỉ có thể làm cái bóng của anh mình thôi.
Tôi không kìm được mà nắm lấy tay Kiên, tha thiết nói:
- Bạn còn có mình, có My, Tùng và Linh nữa mà.
- Không kịp nữa rồi. – Ánh mắt Kiên chưa bao giờ trống rỗng như lúc này – Dương bảo mình phải bắt đầu từ con số mấy đây, trong khi tất cả các bạn đều đã ở số mười? Bạn cũng thấy rồi đó, chỉ một phép tính đơn giản mình còn không tính được thì nói gì đến việc chạy đua với các bạn.
Kiên xòe bàn tay ra, chỉ vào một vị trí trên lòng bàn tay chi chít chữ số của bạn ấy:
- Chỗ này lẽ ra phải là -1, mình lại chép thành -4. Trong lúc tự hỏi tại sao Linh mãi chưa đến, mình đã nhẩm tính lại. Thì ra là, mình chẳng giúp được gì cho Linh cả, còn suýt chút nữa hại Linh phải đứng xó.
Tôi khẽ gợi ý:
- Bạn không nghĩ là My đã đưa cho bạn một bài giải sai sao?
- Sao có thể!? My học giỏi như vậy… – Kiên lập tức phản bác – Chỉ trách mình đầu óc ngu si tứ chi phát triển, có mấy dòng cũng chép sai.
Tôi thật lòng nói:
- Cảm ơn bạn nhé, vì bạn đã tin tưởng My.
- Cảm ơn gì chứ! – Kiên cười rất gượng – Ngoài việc khiến My thất vọng hết lần này đến lần khác ra thì mình chẳng làm được gì cho My cả.
- Cũng xin lỗi bạn, vì mình đã làm bạn suy sụp nhiều đến vậy. – Tôi nhẹ nhàng nói thêm – Lỗi sai đó, là tác phẩm của mình. Không phải bạn chép không nổi, mà là bạn đã chép rất chính xác từng câu từng chữ trong mẩu giấy của My.
Kiên như ngậm tăm nhìn tôi, ý cười vẫn đọng lại trên môi, chỉ là, có lẽ bạn ấy cũng không biết mình đang cười vì cái gì.
- Số 1 rất dễ để mình sửa thành số 4 và rất khó để thầy Tiến phát hiện ra vì bạn viết quá xấu. – Tôi thản nhiên phân tích – Hơn nữa, vì nhận xét của Huy cũng là nhận xét của cả lớp , nên thầy Tiến mới không nghi ngờ gì.
- ...
- Bạn muốn hỏi tại sao đúng không?
Kiên không đủ sức để gật hay để lắc đầu, chỉ có đôi đồng tử trong mắt là từ từ lưu chuyển.
Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Linh từng là đối thủ lớn nhất của mình. Cho dù bây giờ học lực của bạn ấy đã sút kém đi rất nhiều thì mình vẫn dám đem tình bạn của mình và Kiên, cùng với tình bạn của mình và My ra để đặt cược, rằng Linh sẽ không bị lỗi sai nhỏ đó qua mặt. Và Linh đã không để mình phải thất vọng.
Linh biết bài làm trên bảng là sai, cũng biết lời nhận xét của Huy là thiếu trung thực, chỉ không biết rằng bạn ấy lại thắng tôi thêm một lần nữa.
- Giờ thì bạn đã biết tại sao người đến đây không phải là Linh rồi chứ? – Tôi nhìn thẳng vào mắt Kiên – Bạn đừng trách Linh, cũng đừng tự trách bản thân. Mình mới là người đáng trách.
- Mình phải trách bạn thế nào đây? – Kiên chưng hửng nói.
- …
- Suốt thời gian qua luôn là bạn lắng nghe tâm sự của mình, hôm nay mới đến lượt mình được làm điều đó cho bạn. – Kiên cậy chân dài cúi xuống xoa đầu tôi – Mình thực sự, thực sự rất vui vì bạn đã đến đây.
Tảng đá đè nặng trong lòng nãy giờ đã được gạt sang một bên, tôi mỉm cười nói:
- Chúng ta tới phòng thí nghiệm nhé?!
Kiên khẽ gật đầu, còn cười pha trò:
- Nhanh lên, biết đâu My đã chuẩn bị sẵn pháo hoa để chào đón hai đứa mình.
- Kiên đừng bao giờ nhắc lại chuyện này trước mặt My. – Tôi cảnh cáo – My nói được là làm được đấy.
Khi cửa phòng thí nghiệm chỉ còn cách vài bước chân, tôi mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Những tiếng ồn ào vẳng ra từ trong phòng không thừa không thiếu, chỉ xoay quanh một đề tài...
- Natri, Natri nổ…
- Tiếng nổ lớn vậy, chắc phải thả cả tảng Natri vào chậu nước mất…
- Cục Natri ở đâu ra mà to vậy?
- Đúng, là Natri. – Là giọng thầy Đoàn – Các em trật tự hết cho tôi! Về lại chỗ ngay, đừng đi lại lung tung như thế.
Thầy Đoàn đã sai lầm rồi. Cơn hoảng loạn của cả lớp càng bị áp chế thì lại càng phát tán nhanh hơn. Một bạn kêu lên:
- Thầy ơi, bị cái này bắn vào người có nguy hiểm đến tính mạng không thầy? Tay áo của Huy cháy hết rồi kìa.
Tôi không tự chủ mà bước tới, để rồi không tự chủ được mà đâm sầm vào người vừa mới hiện ra và chắn ngang lối đi của mình.
Một vật rơi ra từ trong túi áo khoác đồng phục của người đó…
… rơi vào trong tầm mắt của tôi…
Đập vào tai tôi vẫn là cái giọng khô khốc cố hữu của Huy:
- Hai bạn đứng vào vội. Đứng đây thêm vài phút xem sao. Tùng có thể sẽ đến ngay. Cố gắng đừng để thầy Đoàn nhìn thấy hai bạn khi Tùng chưa đến.
Huy mới là người bị thương, vậy mà sắc mặt bạn ấy còn dễ nhìn hơn cả tôi và Kiên. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể không sốt sắng khi nhìn cánh tay áo bị Natri châm thủng lỗ chỗ của Huy:
- Huy làm sao vậy?
- Mình phải xuống phòng Y tế đây.
Huy quay lưng đi, bỏ lại đằng sau một dấu hỏi chấm to đùng cho một người và một dấu lặng mờ nhạt cho một người.
Thầy Đoàn đứng trên bục giảng vỗ tay vài tiếng, kéo tâm trí chúng tôi trở lại với mặt đất:
- Các em, giờ học của chúng ta kết thúc tại đây. Các em có thể lên lớp được rồi. Thầy yêu cầu các em phải đi đứng nhẹ nhàng, tránh làm ảnh hưởng tới giờ học của các lớp khác. Bí thư và các tổ trưởng quản lý lớp cho thầy. Riêng các em nhóm 3 lên phòng tổ Hóa – Sinh gặp thầy.
Nhóm 3 là nhóm của Huy, Kiên, Lan, Liên, Linh, Long và My.
Cả lớp ùa ra. Hải Anh thấy tôi và Kiên lấp ló bên ngoài thì đến gần nhắc:
Kiên gật gật đầu rồi bỏ đi, tôi thì vẫn cố nấn ná lại, hỏi:
- Tùng đâu rồi, Hải Anh?
- Lúc chưa vào lớp, cô Thanh nói là có việc muốn gặp riêng Tùng, đến giờ vẫn chưa thấy Tùng trở lại.
Tôi lặng lẽ nhìn khoảng không trước mặt, nơi đó có phủ một màn sương dày đặc:
- Chuyện gì đã xảy ra khi mình không có trong phòng thí nghiệm vậy?
Hải Anh chậm rãi nói:
- Không ai có thể biết chính xác chuyện gì đã xảy ra lúc đó, trừ Huy, Linh và My. Tình hình có vẻ như là Linh đã ném một cục Natri vào chậu nước, và Dương cũng biết hiện tượng gì sẽ xảy ra rồi chứ?
- Natri chạy trên mặt nước với dạng hình cầu, đồng thời có bọt khí… A! – Tôi chợt bừng tỉnh, vội gặng hỏi – Giờ không phải là lúc nói đến cái này. Cục Natri đó ở đâu ra vậy? Bài thực hành hôm nay đâu có dùng đến Natri?
Hải Anh máy móc trả lời:
- Mình cũng đang rất muốn hỏi My xem cục Natri đó từ đâu mà ra đấy. Đội tuyển Hóa của My hay lê la ở trong phòng làm thí nghiệm với thầy Đoàn, chắc My sẽ biết rõ về cục Natri đó hơn Linh và Huy.
- Nhưng sao chỉ mỗi Huy là bị bỏng? – Tôi vẫn chưa hết mù mờ.
Hải Anh bỗng cười rất khó coi:
- Vì mỗi Huy là người sẵn sàng bị bỏng.
- E hèm! – Tôi bắt chước cái kiểu sửa giọng của Tùng – Đề nghị đồng chí Hải Anh nghiêm túc hơn một chút. Hình như đồng chí chưa nghe rõ câu hỏi của tôi thì phải.
Hải Anh hóm hỉnh trả đũa tôi:
- Là Dương chưa chịu nghe hết câu trả lời của mình thì có. Mình đã nói hết đâu. Huy sẵn sàng bị bỏng để Linh được an toàn trong vòng tay bạn ấy.
Mối lo ngại thứ nhất chưa kịp giải tỏa, tôi lại có thêm vài giây để mà phấp phỏng:
- Vậy, ai đã ôm My?
- Sở dĩ mình cho rằng My và Huy mới là chủ mưu của vụ nổ này vì cả hai bạn ấy đều biết rõ hậu quả của nó. – Hải Anh đã khôi phục lại phong thái “đạo mạo” vốn có của mình – Huy biết để che chở cho Linh, còn My biết để chui xuống gầm bàn lánh nạn.
Tôi khẽ chớp mắt một cái, xua đi màn sương đã trùm lên mọi góc nhìn của mình nãy giờ:
- Cứ tưởng Huy đã trúng mỹ nhân kế của My, hóa ra hai bạn ấy đột nhiên trở nên thân thiết là vì cả hai đều mang họ Liều.
Tôi chợt ngừng nói để mỉm cười với một hình ảnh vừa thu vào mắt.
Trên một góc của ô cửa kính gẫn chỗ tôi đứng là một lớp bụi mỏng. Chỉ cần nhìn thoáng qua tôi cũng nhận ra được những đường nét không bị phủ bụi trên ô cửa kính đó chính là đường nét trên khuôn mặt của chú chó Lu Lu – một nhân vật hoạt hình đang rất nổi tiếng. Nếu có thêm chút hiểu biết về thế giới giải trí thì có thể tôi sẽ đọc được tâm trạng của tác giả khi dùng tay vẽ lại trên nền bụi bức hình này.
Những hình vẽ Đô – rê - mon trên mặt bàn cũng đang mỉm cười với tôi từ một góc nào đó trong tâm trí.
- Bạn lên lớp trước đi nhé! – Tôi nhìn Hải Anh đầy khó xử – Mình có việc phải làm ngay lúc này.
- Nhanh lên đấy! – Hải Anh cười khổ – Không có Tùng đã đành, giờ lại đến lượt bạn, lớp gây ra tội gì mình không gánh được hết trách nhiệm đâu.
Hải Anh đi rồi, tôi mới bước nhanh tới chỗ bồn cây cảnh trước cửa phòng thí nghiệm Hóa.
Chiếc dây chuyền đồng hồ mặt cú mèo của Huy chắc chỉ chỉ rơi đâu đó quanh đây thôi.
Lúc tôi đâm sầm vào người Huy, chiếc đồng hồ đó đã bị rơi ra ngoài, chiếc đồng hồ đã ở bên Huy trong suốt sáu năm qua, đã cùng Huy bước vào lớp tôi, đã theo Huy tới nơi này…
Lúc ấy, chiếc đồng hồ đó đang lặng lẽ lăn xuống từng bậc thang, dần rời xa tầm với của Huy. Huy chỉ đứng đó nhìn theo, bàn tay nửa chừng muốn với lấy, nửa chừng muốn thu về.
Có lẽ Huy cũng biết, đã đến lúc phải buông tay rồi.
Từ đầu năm học tới giờ, thành tích học tập của Linh vốn đã không mấy sáng sủa, lại thêm hành động vi phạm kỷ luật ngày hôm nay, chỉ sợ là chúng tôi chỉ có thể đếm ngược những ngày còn được thấy Linh đến lớp với tư cách là một thành viên lớp 11A1.
Tôi đã tìm thấy chiếc đồng hồ mặt cú mèo đó, sau một hồi lật tung đống cỏ trong bồn lên. Chỗ này không nên ở lại lâu, một là thầy Đoàn có thể quay lại bất cứ lúc nào, hai là thầy giám thị có thể tóm sống tôi về tội phá hoại cảnh quan nhà trường. Nhưng chiếc đồng hồ này có thể theo tôi tới đâu đây? Nó chưa từng thuộc về tôi, tôi cũng chưa từng muốn sở hữu nó, chỉ là, tôi không thể để nó một mình ở lại nơi này được.
Tôi nhìn quanh, hơi đắn đo trong giây lát rồi cuối cùng cũng bước về phía khung cửa sổ có hình Lu Lu.